Daniel Libeskind (12/5/1946) là người Mỹ gốc Ba Lan, kiến trúc sư, nghệ sĩ, giáo sư. Ông thành lập Studio Daniel Libeskind vào năm 1989; thiết kế các công trình: Bảo tàng Do Thái ở Berlin, Đức, mở rộng của Bảo tàng Nghệ thuật Denver tại Hoa Kỳ, Nhà hát Grand Canal ở Dublin…Quy hoạch tổng thể cho việc tái thiết Trung tâm Thương mại Thế giới Manhattan. Ông tham gia giảng dạy tại nhiều trường đại học trên toàn thế giới, trong đó có Đại học Kentucky, Đại học Yale, Đại học Pennsylvania…
Daniel Libeskind chia sẻ những vấn đề chỉ ra tầm nhìn kiến trúc của mình — thô sơ, mạo hiểm, cảm xúc, khác biệt (raw, risky, emotional, radical)— và điều này tạo cảm hứng cho bất kỳ sự theo đuổi sáng tạo và táo bạo nào trong thiết kế kiến trúc.
Ông cho rằng: Bất kỳ thứ gì đã được tạo ra đều có thể bị phá bỏ. Bất cứ thứ gì đã được tạo ra đều có thể được làm cho tốt hơn.
Kiến trúc chính là sự khác biệt, là một liên kết sống còn với sự kiện mang tầm vũ trụ mà chúng ta là một phần của nó, và một câu chuyện chắc chắn còn kéo dài; Kiến trúc là sự bảo tồn cảm xúc, bảo tồn truyền thống;
Kiến trúc là ngôn ngữ, chúng kể cho bạn những câu chuyện ẩn sâu trong cuộc sống, trong lịch sử của một thành phố, một cộng đồng, một cá nhân; Kiến trúc là một lĩnh vực phức tạp. Chẳng có lý do gì mà kiến trúc phải ngần ngại và đưa ra một thế giới ảo tưởng về sự đơn giản; Kiến trúc không phải là thói quen, sự ổn định, mà là đầy sự căng thẳng, vượt lên chính nó để chạm tới tâm hồn, trái tim con người, và phá vỡ xiềng xích của các thói quen; Kiến trúc là sự kết hợp giữa thô sơ và tinh tế, là một thứ gì đó có năng lực đòn bẩy chuyển thể một không gian dù là rất nhỏ; Kiến trúc là ký ức. Không có ký ức chúng ta sẽ là những kẻ mất trí. Ta sẽ không biết ta đang đi đường nào, và tại sao ta lại tới nơi ta đang đến. Không có ký ức sẽ chẳng có chuyện gì để kể. Sẽ không có nơi nào để quay lại. Các thành phố phải sống động, đầy âm thanh, đầy âm nhạc. Sự im lặng có thể tốt cho một nghĩa trang chứ không phải một thành phố; Kiến trúc là sự mạo hiểm. Mạo hiểm chính là thế giới. Mạo hiểm thúc đẩy kiến trúc thậm chí với những sai sót của nó, thành một không gian tốt hơn hẳn mà không thể bị lặp lại sự nông cạn của những thứ đã được tạo ra; Kiến trúc là không gian, nó không phải là thời trang, không phải trang trí. Nó là sáng tạo với những phương tiện tối giản. Một thứ không thể bị lặp lại, không thể bị sao chép trong một trường hợp khác Và tất nhiên không gian mà chúng ta cần để hít thở, là không gian chúng ta cần mơ tới; Sự lạc quan giúp thúc đẩy ngành kiến trúc về phía trước và kiến trúc chỉ có thể phát triển với những ý tưởng lớn.
Nghe bài giảng tại đây.
Bộ môn KTCN Nguồn:
http://www.ted.com/talks/daniel_libeskind_s_17_words_of_architectural_inspiration?language=vi
|